Menu Close
Close

GLU Tình Nguyện Tại Tịnh Xá Ngọc Châu Như – Sóc Trăng

Chúng tôi có mặt trên xe, khởi hành từ thành phố vào lúc 10h sáng ngày 05/09/2015 và ghép đoàn với công ty du lịch Thiên Phú vốn là khách hàng quen thuộc đặt may mũ nón và áo thun của công ty cùng với các khách lẻ khác. Khoảng 12h chúng tôi được ghé thăm chùa Lá tại Mỹ Tho, Tiền Giang và dùng bữa cơm chay đầu tiên trong ngày với đặc sản bánh xèo chay.

Sau bữa cơm tại chùa Lá, chúng tôi xuất phát, khoảng 1h30 đến chùa Vĩnh Tràng, một trong những ngôi chùa cổ và đẹp nhất mà tôi từng thấy.

11987181 10204954130119910 8891416021335090719 n1

Sau khi ghé thăm cảnh chùa, chúng tôi tiến thẳng về Sóc Trăng và ghé địa điểm đích đến là Tịnh Xá Ngọc Châu Như. Hai bên ruộng lúa xanh ngắt một màu, trải rộng tới chân trời, mưa lâm thâm, những ngôi nhà lá hai bên đường ủ dột và càng thêm hiu hắt trong mưa. Càng tới gần Tịnh Xá, hai bên cây cối càng bớt xanh tươi, đất đai khô cằn hơn, hai bên chỉ còn mỗi những ruộng trồng hành tỏi và lác đác vài cây nhãn trái đang nhỏ. Những biển báo nhắc nhở nông dân mang kính đeo khi làm hành tỏi để chống mù mắt dựng lên xám xịt, gỉ sét bên đường.

11949339 903227919745026 9115369798717097463 n1

Đến tịnh xá, một khung cảnh hiện ra: hàng ngàn người từ các tỉnh, thành phố đến nơi này làm từ thiện, những thùng hàng chất đầy xếp dọc những cột nơi giảng đường tịnh xá. Chúng tôi cùng nhau sắp xếp đồ đạc, cắt hoa chuẩn bị đồ cúng.

 

Khoảng 11h chúng tôi đi ngủ chuẩn bị cho sáng ngày mai phát quà từ thiện. 1h30 đêm, các khách, các đoàn khác đã tới Sóc Trăng, tiếng xếp, bốc dỡ hàng hóa, quà tặng, gạo, bánh rộn rã. Khoảng 2h30 tất cả mọi người đã dậy nấu nướng, dọn dẹp chuẩn bị cho Đại Lễ Bố Thí.

11998800 903227833078368 2900295660718050849 n1

Trước lúc đi chúng tôi cũng nghĩ đây đơn giản là chương trình từ thiện như bao chương trình khác là phát quà cho người nghèo, không hề nghĩ đến khoảng 5h -6h sáng, hàng đoàn người mù tiến vào cổng chùa, họ nghèo khổ, người này bám vai người kia lầm lũi đi vào, những gì tôi mô tả không thể bằng những gì bạn sẽ chứng kiến khi làm từ thiện tại nơi đây: có những gia đình 5 người thì 4 người mù, chỉ sống dựa vào sự ban phát của tất thảy nhà hảo tâm. Có người già, có người trẻ, có người hai mắt như hai lỗ sâu thẳm, chân tay run rẩy, què quặt, lê bước vào chùa. Có những người yếu không đi được, chúng tôi dùng xe đẩy họ vào.

11988544 10204958450867926 2053930191014401369 n

Có những người còn ngồi được trên xe, có những người phải hai người vịn, có người run rẩy, lật bật trên xe đẩy mà đi vệ sinh ngay trên xe đẩy, tình nguyện viên phải dùng giấy vừa đi vừa lau người ông cụ, vừa nước tiểu trên sàn xe, có người ú ớ, có người cụt què, khuôn mặt vô hồn.

Tất cả như một thảm cảnh trần gian kéo dài không dứt trong đoàn người hơn 500 người “bước” vào cổng tịnh xá mà có lẽ tôi sẽ không thể nào quên được trong suốt những ngày tham gia thiện nguyện.

Tình Nguyện Viên từ các đội nhóm tới chia ra làm việc, người điều phối, người dọn dẹp, phục vụ, chạy bàn bưng bữa sáng cho hàng ngàn, hàng ngàn người đến cửa chùa. Tất cả hối hả, có người bị ngất, có người bị phỏng, tất cả chúng tôi đều phồng rộp chân hoặc tay.

Những người khuyết tật được đưa ra cuối tịnh xá, tập trung lại, họ đồng thanh niệm Nam Mô A Di Đà Phật, những đôi mắt đã không còn thấy gì nữa, chỉ còn đôi môi mấp máy, tiếng niệm của họ cảm giác như cầu xin, như nỉ non, tiếng cầu nguyện day dứt và những hình ảnh ám ảnh tôi.

Khoảng 9h  chúng tôi tiến hành đưa từng người mù đi nhận quà bằng cách khiêng họ lên xe đẩy (vì hầu hết họ vừa mù vừa yếu, già, què, cụt) rồi lấy 1 cái túi vải tròng vào cổ họ, đặt 3,4 cái bao tải, bao dứa dưới chân họ và bắt đầu đẩy đi. Con đường ngoằn ngoèo trong tịnh xá giờ đây hai bên được đặt hai hàng ghế cho dân chúng, nhà hảo tâm ngồi hai bên, họ cầm theo tiền: những xấp một ngàn đồng có, hai ngàn đồng, năm ngàn đồng, mười ngàn, năm mươi ngàn đồng đến hàng trăm ngàn đồng đều có. Mỗi người mù, tàn tật đi qua, họ sẽ rút tiền ra, để vào cái túi vải đeo trước người người mù. Mọi người niệm Nam Mô A Di Đà Phật khi đi qua nhau, khoảng 3 tình nguyện viên 1 xe đẩy người mù, người đẩy xe, người thu giùm tiền, người thu hàng. Tới khúc chỗ các doanh nghiệp để hàng hóa, 2 người đằng trước hối hả mở bao ra để người đi bố thí bỏ hàng vào rồi lại chất lên xe đẩy ra cổng chùa cho người nhà đón người mù về.

11986975 10204958452307962 258607489851655649 n

Có người già mù ngồi trên xe khi nghe người ta bỏ tiền vào giỏ nói cảm ơn, những người cho tiền đều nói, xin đừng cám ơn, hãy niệm A di đà Phật. Có người nhìn rất đáng thương, thê thảm, mọi người đều không kiềm được xúc động, đưa tiền vào trong giỏ cho người mù. Chúng tôi – Tình nguyện viên đẩy xe, lần đầu tiên đóng vai một người đi xin tiền bố thí (vì người mù không đi và cũng không thấy được) cảm thấy nước mắt rưng rưng khi tiếng khóc nấc nghẹn xen lẫn tiếng niệm cầu của một ông cụ ngồi trên xe chúng tôi đẩy ra, ông liên tục nói: “Cảm ơn, cảm ơn, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật” rồi cứ thế tiếng niệm nhỏ dần, nước mũi, nước mắt ông giàn giụa khi nghe thấy người ta cho càng nhiều… Tiếng khóc nó không thể bật ra được nữa, nó thút thít, kềm nén và chứa nhiều nỗi niềm, vừa như cảm ơn, vừa xúc động, vui mừng và tủi hổ, bất lực..  dù nó như thế nào thì tiếng khóc uất nghẹn như âm ỉ trong lồng ngực đó nó xót xa lắm các bạn ạ.

11986490 10204958454668021 633007107110153844 n

Tôi vừa đẩy xe mà cũng không biết nước mắt rơi từ khi nào. Họ run rẩy đón nhận sự ban phát của tất thảy mọi người, họ không di chuyển được, chỉ còn trông chờ sự giúp đỡ.

Cứ thế từ người đầu tiên cho tới người thứ 500, chúng tôi đẩy từng người ra một trên con đường ngoằn ngoèo trong chùa đi qua từ đoạn dốc cho tới khúc cua nhận quà nhận tiền, con đường ấy như một con đường đời đầy ghập ghềnh, khó khăn, và vất vả, thật vui mừng vì còn rất nhiều người tốt xung quanh mình.

11960047 10204958451187934 3188327770997258114 n

Dưới cái nắng chang chang tháng 7 âm lịch, mồ hôi ướt đầm trên người chúng tôi.

Tới người thứ 500 cuối cùng, tất thảy tình nguyện viên sung sướng hét lên, cả người đi cho, được cho và người giúp đỡ đều không thể giữ nổi tiếng kêu của sự vui mừng. Mọi người vui sướng nhảy lên, họ ôm nhau, họ nắm tay nhau, họ cười với nhau như những người thân thuộc.

11947688 10204958414027005 4491419151278003491 n

Khoảng 1h thì sau khi người cuối cùng đi ra, chúng tôi đã tưởng chương trình kết thúc, hầu hết các nhóm tình nguyện viên đi về thành phố. Chúng tôi ở lại cùng với nhóm thiện nguyện của Tịnh Xá, nào ngờ cơn mưa bất chợt ập xuống, chúng tôi hoảng sợ thấy khi hàng ngàn người ào vào trong chùa như một cơn bão. Anh điều phối phía ngoài chạy vào nói lớn: Trời mưa quá, tất cả người ngồi chờ phát quà không thể đứng dưới mưa được nữa. Lúc đó chúng tôi mới biết còn hơn 1000 người nữa cần phát quà sau 500 người tật nguyền kia. Họ là những gia đình nghèo đã đứng đợi từ sáng sớm, xuyên qua cái nắng ban trưa đốt da đốt thịt ngoài cổng chùa, đợi được phát gạo.

 

Chỉ có 10kg gạo thôi các bạn ạ, họ đứng trên quán nước trước chùa, chen lấn như muốn sập, ào vào như cơn lũ quét sẵn sàng giành giật khiến tình nguyện lần đầu tiên tại lễ bố thí như chúng tôi rất hoảng sợ. Nhưng rồi Sư bước ra, sư niệm Phật và nói những lời chân tình, khiến họ trấn tĩnh và ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu chỉ là 1 vài tiếng niệm theo nho nhỏ, rồi tiếng niệm có vần điệu lớn dần. Chúng tôi há hốc miệng, cảm giác đoàn quân này sẵn sàng tràn vào làm sập Tịnh Xá giờ lại có thể ngồi xuống mà im lặng niệm Phật.

 

Tôi ngay cả chụp hình cũng không dám chụp họ, ở họ có nhiều điều thương xót lắm, hầu hết là người già, phụ nữ, trẻ em nhỏ, đen đúa, gầy rộc, rách rưới. Họ đứng dưới nắng cả sáng đợi phát xong cho người tàn tật rồi mới ùa vào chùa, ai nấy đều bị cơn mưa ngang trái làm ướt, mùi mồ hôi, mùi của sự khó nhọc, khổ sở bốc lên với cái nóng và nước mưa.

Có gia đình cả 4 người đều đi nhận gạo, Quý sư đều biết điều đó nhưng vì lễ Đại bố thí nên không bắt bẻ ai cả. Cả gia đình họ chỉ trông chờ có mấy kí gạo từ sáng giờ dưới nắng. Lúc đó tôi cũng không còn biết cảm xúc của mình như thế nào nữa khi tận tay trao cho họ những bọc gạo, họ thậm chí ngồi lâu nên đi không được nữa, những thân thể đen đúa, gầy guộc, già nua và ốm yếu ấy giơ tay đón túi gạo, run rẩy ôm túi gạo như một thứ gì đó cực kỳ quý giá.

Tôi không biết điều gì còn có thể so sánh với cảm xúc và suy  nghĩ lúc này nữa: Đau thương, thương xót, suy nghĩ, trăn trở, tại sao chúng ta là nước xuất khẩu gạo mà đến gạo cũng không có mà ăn, tại sao có quá nhiều người nghèo đói, sống khổ sở đến như vậy. Tại sao? Sau câu hỏi tại sao đó, tôi chợt thảng thốt, hoang mang tột độ khi nghĩ đến câu hỏi “Tôi phải làm gì đây? tôi có thể làm gì đây?”

Sau hơn 1600 người nữa lầm lũi nhận bao gạo đi về. Điều mà chúng tôi không bao giờ nghĩ có thể làm họ trật tự nhận quà đã làm được. Tất cả chúng tôi mệt mỏi, khuôn mặt phờ phạc vì ngủ 2,3 tiếng đêm trước cộng với quá nhiều cảm xúc không thể nói ra thành lời.

Tạm biệt Sóc Trăng, chúng tôi đi về thành phố, trên đường chúng tôi chia sẻ về những cảm xúc của nhau trong ngày hôm nay, không chỉ nữ, các bạn nam cũng khóc, nghẹn lời không thể chia sẻ thêm nữa sau những gì chứng kiến trong ngày hôm đó…

11987063 903227873078364 9153522060526787619 n

GLU thầm hứa sẽ góp chút sức lực bé nhỏ của mình để làm cho cuộc đời tốt đẹp hơn.

Cầu chúc cho mọi người có cuộc sống an lành.

Share This Post

Xem bài viết khác

Kiến Thức Đồng Phục

Cách Tẩy Trắng Áo Đồng Phục

Việc giữ cho áo đồng phục sao cho sạch sẽ và trắng sáng như ban đầu có thể khó hơn mong muốn của chúng ta,

Scroll to Top
[]
1 Step 1

Báo Giá May Đồng Phục 2021



Sản Phẩm
keyboard_arrow_leftPrevious
Nextkeyboard_arrow_right
FormCraft - WordPress form builder
0902.420.833
icons8-exercise-96 challenges-icon chat-active-icon